Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

'Bố Già' Jose Mourinho


1. Mối quan hệ với cầu thủ

Ngày mới về Real Madrid, Jose Mourinho bán Raul và Guti, đưa Iker Casillas và Sergio Ramos lên làm đội trưởng và đội phó.
Bộ đôi này tham gia vào trò tẩy thẻ đình đám của Jose Mourinho tại Champions League.
Sau sự kiện này không có bất kỳ mối bất hòa nào xảy ra.

Có thể nói, về cơ bản Jose Mourinho nhận được sự ủng hộ từ Iker Casillas và Sergio Ramos.
Do đó, dù nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn có từ ai đi chăng nữa thì Jose Mourinho cũng đã thất bại khi để sự ủng hộ của các cầu thủ trở thành sự chống đối.

2. Truyền thông

Alex Ferguson - 'Máy Xấy Tóc' (Hairdryer).
Ronaldo - 'Người Ngoài Hành Tinh' (Alien)
Franck Ribéry - 'Gã Mặt Sẹo' (Scarface)
Filippo Inzaghi - 'Siêu Pippo' (Super Pippo)
...

Giới truyền thông thường đặt biệt danh cho cầu thủ hoặc huấn luyện viên dựa trên tính cách, ngoại hình hoặc thành tích của họ.
Tuy nhiên, chỉ có một người tự đặt biệt danh cho mình mà không đợi người khác đặt.
Đó là Jose Mourinho.

Đến với Chelsea lần đầu, ông gọi mình là 'Người Đặc Biệt' (The Special One).
Ở Real Madrid, ông nâng tầm lên là 'Người Duy Nhất' (The Only One).
Ngày họp báo trở lại Chelsea, ông xưng mình là 'Người Hạnh Phúc' (The Happy One).
Hơn một tháng sau, ông quyết định mình phải là 'Bố Già' (The Godfather).

Người ta tốn nhiều thời gian để tranh cãi cho các biệt danh này.
Đồng ý có, phản đối có.
Nhưng quan trọng là các biệt danh này được lập đi lập lại nhiều lần, dù có lúc mang ý mỉa mai.

Jose Mourinho thành công ở chỗ không để người khác quyết định gọi mình bằng biệt danh gì.
Và thay vì bới móc cá nhân ông để lập biệt danh, thì người ta chỉ dành thời gian để nói về biệt danh do chính ông đặt ra.
Truyền thông bị Jose Mourinho tác động trong mảng này, chứ không tác động đến ông.

Vũ Nhất Phong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét